Wednesday, November 23, 2016

Đan Áo Cho Chồng & Bài Thơ Cuối Cùng - TTKh



Đan áo cho chồng
 
 

 

 
 
 
 
 
 
 
Chị ơi ! Nếu chị đã yêu
Đã từng lỡ hái ít nhiều đau thương,
Đã xa hẳn quãng đường hương,
Đã đem lòng gửi gió sương mịt mùng.

Biết chăng chị mỗi chiều đông
Đáng thương những kẻ có chồng như em,
Vẫn còn giá lạnh trong tim
Đan đi đan lại áo len cho chồng

Con chim ai nhốt trong lồng,
Hạt mưa nó rụng bên song bơ thờ.
Lưng trời nổi tiếng tiêu sơ,
Hay đâu gió đã sang bờ ly tan...

Tháng ngày miễn cưỡng em đan,
Kéo dài một chiếc áo lam cho chồng.
Như con chim nhốt trong lồng,
Tháng ngày than tiếc ánh hồng nơi nao !

Ngoài trời hoa nắng xôn xao,
Ai đem khóa chết chim vào lồng nghiêm ?
Ai đem lễ giáo giam em ?
Sống hờ trọn kiếp trong duyên trái đời ...

Lòng em khổ lắm chị ơi !
Trong bao nờ vực với lời mỉa mai
Quang cảnh lạ, tháng năm dài,
Đêm đêm nằm tuởng ngày mai giật mình !"
Bài thơ đan áo cho chồng vừa ra mắt thì tòa báo Tiểu thuyết thứ bảy lại qua đường bưu điện nhận được bài thơ thứ tư với đề tựa: Bài thơ cuối cùng. Đúng như đề tựa của nó, sau bài thơ này, làng thơ không bao giờ còn nhận được thêm bài nào nữa, TTKh hoàn toàn biến mất trên thi đàn.

Cũng từ đó trong lịch sử văn thơ tiền chiến phải nhận lấy sự bí mật về một tác gỉa chỉ có vỏn vẹn 4 bài thơ nhưng đã tạo được chỗ đứng rất vững chãi trong nền văn học VN.


Bài thơ cuối cùng

 

Anh hỡi tháng ngày xa quá nhỉ?
Một mùa thu cũ, một lòng đau..
Ba năm ví biết anh còn nhớ,
Em đã câm lời, có nói đâu!

Đã lỡ, thôi rồi! chuyện biệt ly,
Càng khơi càng thấy lụy từng khi
Trách ai mang cánh "TiGôn" ấy,
Mà viết tình em, được ích gì?

Chỉ có ba người đã đọc riêng,
Bài thơ "đan áo" của chồng em.
Bài thơ "đan áo" nay rao bán,
Cho khắp người đời thóc mách xem...

Là giết đời nhau đấy, biết không?
Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung,
Giận anh, em viết dòng dư lệ,
Là chút dư hương: điệu cuối cùng

Từ đây, anh hãy bán thơ anh,
Còn để yên tôi với một mình,
Những cánh hoa lòng, hừ đã ghét
Thì đem mà đổi lấy hư vinh.

Ngang trái đời hoa đã úa rồi,
Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi
Buồng nghiêm thờ thẩn hồn eo hẹp,
Đi nhớ người không muốn nhớ lời

Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây,
Tôi run sợ viết, bởi rồi đây
Nếu không yên được thì tôi chết
Đêm hỡi, Làm sao tối thế này?

Năm lại năm qua cứ muốn yên
Mà phương ngoài gió chẳng làm quên
Và người vỡ lỡ duyên thầm kín,
Lại chính là anh, anh của em

Tôi biết làm sao được hỡi trời
Giận anh không nỡ, nhớ không thôi
Mưa buồn, mưa hắt, trong lòng ướt
Sợ quá đi, anh... có một người!...

TTKH

No comments: