Saturday, November 28, 2015

Chia Tay - Tiểu Mai (Nguyên Hải dịch)


Chia tay



 

    Mưa tầm tã dăm sáu ngày liền. Lòng tôi buồn man mác, không thể nào vui lên được. 6 giờ chiều tan học, về đến nhà trọ thì nhận được điện thoại của Hương. Đây là lần thứ ba trong tuần này cô ấy đội mưa từ quê nhà lên đây tìm tôi.

Cái cớ Hương hẹn gặp tôi là để lấy hộp bánh cô ấy để quên ở nhà trọ. Khi đến cửa hiệu sách, tôi nhìn thấy Hương. Em mặc độc một chiếc áo lót dệt kim ngắn tay, tay trái xách túi, chắc trong đó là quần áo để thay, tay phải cầm chiếc dù gấp mầu đỏ. Dưới trời mưa như trút, thân hình mảnh mai của Hương trông thật yếu ớt. Trời lạnh thế này lại mưa nữa, sao cô ấy dám liều mạng chạy đến đây, quần áo lại mong manh như vậy ?
Tôi bước lại, bực bội nói: “Em không nên đến đây tìm anh làm gì nữa.” Rồi cứ nhắc đi nhắc lại những câu đại loại như chúng mình gặp nhau không có kết quả gì đâu, chúng mình sống chung với nhau không hợp đâu v.v...

Hương chẳng nói gì, cứ đứng trân trân nhìn tôi. Tôi đưa hộp bánh cho em.
“Anh Du ơi, em nhớ anh quá chừng !”

Tôi lạnh nhạt: “Thôi, quay về nhà đi. Anh đưa em ra bến xe vậy.” Hương không mở dù. Tôi hiểu. Em muốn đi chung dù để có cớ nép người vào tôi.
Tôi xẵng giọng: “Mở dù ra !” Lúc ấy Hương mới chịu mở chiếc dù mầu đỏ của mình. Hai chúng tôi bắt đầu đi, một trước, một sau.

Dọc đường, khi đi qua một quán ăn, Hương nài nỉ: “Anh Du ơi, em ngồi xe suốt cả ngày hôm nay chưa ăn gì, ta vào đây ăn cơm đã, anh nhé.” Tôi dứt khoát từ chối: “Không được !” rồi xềnh xệch kéo em đi về phía bến xe.
Chắc vì trời mưa nên bến xe mới đông thế. Toàn là học sinh và người đi làm tranh thủ về nhà. Đợi 2 chuyến xe mà vẫn chưa lên được, xe nào cũng chật ních người và những chiếc dù sũng nước.
Hương nhìn tôi với ánh mắt của một đứa bé vô tội. Chung nhà trọ với nhau đã lâu nên tôi dĩ nhiên rất hiểu tính em. Tôi cũng thừa biết là trong tiết trời thế này mà ngồi xe cả ngày thì vất vả chừng nào, huống chi trời đã tối rồi mà bây giờ dứt khoát lại phải quay về ngay trong khi chuyến đi chưa đạt kết quả gì cả, ai chẳng bực bội. Suýt nữa thì tôi bị ánh mắt dịu dàng của Hương khuất phục.
Đúng vào lúc định làm lành bảo Hương ở lại đây tối nay, thì bụng tôi lại lên cơn đau buốt tận xương tuỷ, khiến tôi quay trở về với thực tại. Tôi lạnh nhạt bảo: “Chúng mình chịu khó cuốc bộ đến bến xe sau vậy.”

... Ngày ấy, Hương là cô gái duy nhất trong số 4 sinh viên chúng tôi thuê phòng trọ ở cùng một tầng lầu. Bọn tôi sống với nhau rất vui, cứ như anh chị em một nhà, thường rủ nhau cùng đi ăn lẩu, xem phim v.v... Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện lại có một ngày Hương trở thành người yêu của mình.
Chúng tôi thực sự yêu nhau vào khoảng thời gian Hương đang học năm thứ tư thì phải. Khi ấy hai đứa đã ở cùng tầng nhà trọ được hai năm rồi, đã dần dần gắn bó với nhau. Sau ngày ra trường, Hương về quê làm kế toán trong một nhà máy, tôi học tiếp năm cuối. Mối tình giữa hai đứa chúng tôi được duy trì là nhờ những chuyến xe liên tỉnh này từ quê em chạy đến đây.
Lúc ra tới đường lớn, chúng tôi vẫn đi hàng dọc như cũ. Tôi sải bước đi trước. Em lẽo đẽo đi sau, tay giương chiếc dù đỏ đã bị gẫy mất một nan, vẻ tội nghiệp như một đứa bé bị mẹ mắng.
Hè phố hẹp, người lại đông như kiến. Dưới đường, ô tô chạy vùn vụt sát vào vỉa hè. Thế mà có lúc em thất thểu đi như kẻ mộng du mất hồn. Mấy lần ngoái đầu lại nhìn, thấy thế lòng tôi bỗng dào dạt xúc động. Tôi định ôm lấy em và thú thật tất cả. Em ơi, anh đang đóng kịch tàn nhẫn lừa dối em đấy. Nhưng tôi đã kịp ghìm được nỗi xúc động chẳng nên có ấy, cứ để cho tình yêu cùng cơn đau dạ dày hành hạ mình. Tôi tiếp tục nắm lấy cổ tay bé nhỏ và hơi run run của Hương, kéo em đi vào lề đường phía trong, chỗ có mái nhà nhô ra.
Lúc sắp đến bến xe sau, chúng tôi đi qua một hiệu ăn nhỏ quen thuộc. Ngày trước hai đứa hay rủ nhau vào đây.

“Anh Du ơi ! Em thèm được ăn một bát mỳ vằn thắn quá anh ạ. Chúng mình vào đây một lát, anh nhé ! Em xin anh đấy, ăn xong em sẽ lên xe về quê ngay, được không anh ?” Lần này, tôi mềm lòng trước lời cầu xin ấy, nhưng vẫn cố tình làm mặt sưng sỉa.
Tôi gọi hai bát vằn thắn rồi ngồi chờ, giở tờ báo trên bàn ra thản nhiên đọc, không nói không rằng. Hương ngồi một lát rồi đi tới chỗ có đặt cuốn sổ vàng ghi lời lưu niệm của khách hàng. Tôi biết, em muốn tìm lại trang có những dòng chữ chúng tôi viết cách đây nửa năm.
Nếu tôi không nhớ nhầm thì trang giấy ấy viết như sau: “Du và Hương cùng đến đây. Du gọi một đĩa sò huyết kiểu Pháp, Hương gọi một bát vằn thắn. Cầu trời cho Du và Hương mãi mãi ghi nhớ không bao giờ quên bữa ăn ấm cúng này. cầu cho hai đứa bên nhau trọn đời.”
Khá lâu sau mới thấy em quay lại, hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt: “Anh ơi, em chẳng thấy trang giấy ấy đâu cả !”
Lòng tôi đau quặn. Một cơn đau chưa từng có dội lên trong lồng ngực. Tôi chỉ có thể làm được một việc duy nhất là đưa cho em tờ giấy ăn để lau nước mắt, rồi vớ lấy tờ báo giả bộ đọc để che mặt khỏi phải nhìn thấy em. Ăn xong, chúng tôi ra cửa. Tôi giương chiếc dù mầu đen của mình lên. Hương vẫn đứng đấy, không giương dù, chắc là có ý định cứu vãn tất cả một lần chót.

Hương hỏi: “Anh bịa ra cái chuyện anh yêu một cô gái, phải không ? Em biết mình cũng có tính dễ dãi, nhưng em có thể sửa được, anh ạ. Chúng mình làm lại từ đầu được không, anh ?”
Tôi chỉ lắc đầu. Sau đấy chẳng ai nói gì nữa, hai đứa thẫn thờ đi ra bến xe.

... 4 năm trước, bác sĩ chẩn đoán tôi bị ung thư dạ dày. Nhờ được phát hiện sớm nên lúc ấy tế bào ung thư còn chưa di căn ra chỗ khác trong cơ thể. Bệnh viện chỉ cắt một phần ba dạ dày và vài bộ phận liên quan là ổn. Sau khi xuất viện, tôi về nhà sinh hoạt bình thường. Thậm chí tôi đã quên bẵng chuyện mình từng bị ung thư dạ dày, vì thế không đến bệnh viện để kiểm tra lại. Cho tới cách đây một tháng, sau khi bụng đau liền hai tuần không theo quy luật nào, tôi mới nhớ lại cơn ác mộng cũ của mình.
Mới đầu tôi chẳng bận tâm lắm, cứ tưởng là cơn đau dạ dày bình thường, chỉ cần uống vài lọ thuốc là khỏi. Nhưng rồi cơn đau càng ngày càng dữ dội không thể nào chịu nổi.
Gia đình kiên quyết bắt tôi đi khám bệnh. Phim chụp X quang cho thấy dạ dày có một vùng tối khá lớn, chứng minh điều suy đoán chúng tôi không ai muốn. Tế bào ung thư đã di căn ra khắp cơ thể, toàn bộ hệ tiêu hoá đều có dấu vết của chúng. Bệnh đã đến thời kỳ cuối. Cuộc đời tôi đang ở giờ phút rực rỡ nhất bỗng trượt thẳng xuống dốc đến tận điểm chót.

Tôi quyết định tự tử để giảm đến mức nhỏ nhất nỗi đau cho những người thân và cho chính mình. Có điều, tôi không được để họ phát hiện ý định ấy, nhất là Hương, người tôi yêu thương nhất đời, nhưng lại chưa hề biết gì về chuyện bệnh tật của tôi. Em còn trẻ, không được để em phải gánh chịu nỗi đau do sự bất hạnh của tôi gây nên. Nghĩ vậy, tôi bắt đầu thêu dệt một số chuyện để lừa dối Hương. Cách làm ấy thật tàn nhẫn, nhưng lại là cách triệt để nhất để cắt đứt được mối tình đã hun đúc trong ba năm qua giữa hai chúng tôi. Tôi không còn nhiều thời gian. Chỉ ít lâu nữa thôi, em sẽ thấy tóc tôi rụng, người tôi gầy sọm lại, em sẽ thấy tất cả những hiện tượng kỳ lạ khác của ung thư thời kỳ cuối trên người tôi.
Bây giờ màn kịch của tôi sắp thành công rồi, tuyệt đối không được để mình làm khác đi trong giờ phút quan trọng này. Nhất thiết phải diễn cho kỳ xong màn kịch ấy, chỉ nửa giờ nữa thôi là mọi chuyện sẽ đánh dấu chấm hết, tôi nghĩ vậy...

Đến bến xe, người vẫn đông nghịt. Tôi và Hương đứng mãi dưới mưa. Thời gian như đóng băng lại, từng giây từng phút chậm chạp trôi qua trong sự im lặng giữa hai đứa. Bỗng tôi nhìn thấy ánh đèn tín hiệu mầu đỏ của chiếc xe chạy từ phía xa đến, đó chính là chuyến xe Hương sẽ lên.
Tôi gắng kìm nỗi xúc động nghẹn ngào trong lòng, miễn cưỡng thốt ra được một câu: “Em nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, tự chăm sóc mình nhé...” Hương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

“Mở dù ra đi ! Xe đến rồi kia kìa.”
Chỉ nửa giờ nữa thôi, mọi chuyện sẽ chấm hết. Tôi thầm nghĩ vậy. Hương mở chiếc dù mầu đỏ. Dưới trời mưa, chúng tôi trở thành hai sinh mệnh riêng rẽ, một mầu đỏ, một mầu đen.
Xe vào bến, tôi chắn những người phía sau lại để Hương len lên trước. Tôi đứng ở đằng cuối xe. Qua lớp cửa kính mầu nâu, tôi đưa mắt nhìn người con gái đầu tiên và cũng là cuối cùng của lòng mình đang đi khỏi cuộc đời tôi.
Xe nổ máy rời bến. Rốt cuộc tôi không thể nào kìm nén được tình cảm đau thương và hẫng hụt trong tim tôi. Tôi chạy theo xe, ra sức vẫy vẫy tay. Đây là lần cuối cùng trong đời tôi nhìn thấy em. Hai hàng nước mắt nóng hổi trào ra chảy ròng ròng trên mặt tôi, hoà lẫn với nước mưa lạnh giá.
Em đi rồi. Cho tới hôm nay, tôi vẫn chưa nhận được điện thoại của em. Tôi biết em không nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt tôi, bởi lẽ chúng bị lẫn với nước mưa.

Tôi đi, không oán hận, không nuối tiếc. Có điều, kẻ xưng “tôi’ bây giờ không phải là anh Du nữa, mà là Hương, cô gái anh ấy đã viết ở trên. Dựa vào trí nhớ, vào sức tưởng tượng của mình và dựa vào nhật ký của anh, tôi viết thêm mấy câu cuối cùng này sau khi anh mãi mãi ra đi được một năm./.

Truyện ngắn của Tiểu Mai (Đài Loan),
Nguyên Hải dịch

 

 

No comments: