Wednesday, December 31, 2014

Thơ Xướng Họa Tây Ninh - Nguyễn Cang & Một Số Bạn Hữu


Thơ Xướng Họa Tây Ninh

 














Bài xướng

 

TÂY NINH MÃI NHỚ

 Tây ninh muôn thuở khó mà quên,

Thánh địa lung linh bóng dáng Đền.

Núi Điện trời xanh in bóng đậm,

Cẩm giang sông thắm chảy bồng bềnh.

Gò Dầu đón khách sang biên giới,

Thị Xã qua cầu dốc bước lên.

Suối Đá cạnh hồ bên núi Cậu,

Long Hoa chợ Đạo sáng ngời tên.

 Hồ Nguyễn

 Họa 1

     (Thuở nhỏ tôi thường xuống mé sông bên kia Cầu Quan (Tây Ninh), phía nhà máy xay lúa Thầy Mười Viết, câu cá. Nhìn đám lục bình trôi theo dòng nước, lòng chợt bâng khuâng không biết đời mình sẽ ra sao? Nay nhớ lại kỷ niệm...viết thêm đôi lời cho bài họa "Tây Ninh mãi nhớ" của Hồ Nguyễn).

 Lục bình trôi, theo nước đi xa

Nở tím dòng sông, tiết tháng ba

 Xa cách quê nhà thời khói lữa

Bên trời hiu quạnh có phôi pha?)

 Nhớ Tây Ninh

 Nhớ quá Tây Ninh mãi chẳng quên

Ơn cha nghĩa mẹ vẫn chưa đền

Bạn xưa lưu lạc giờ trôi nổi

Thầy cũ ơ hờ sống bập bềnh

Đất khách chợt buồn thân lữ thứ

Quê nhà cứ tưởng nước đi  lên

Cầu Quan, Chợ Mới , dòng sông nhỏ

Đường phố còn, hay đã mất  tên?

 Nguyễn Cang

 
Họa 2

          
Không tên

 
Tây Ninh một thuở...lẽ nào quên,

Ray rứt ân sư chửa đáp đền.

Lá rụng bay vèo, xa gốc tiếc!

Tri âm, hương lửa có còn bền? (*)

Bể dâu, tan tác, thuyền ra biển,

Sự thế bao giờ vận nước lên?

Tiếng cuốc xa đưa nghe khắc khoải,

Miên man, vời vợi, nỗi không tên.

 Ngân Triều,

(chs Tây Ninh)
(*) Xin mượn tá âm để họa

 
Họa 3

     
Nỗi  Khổ Tây Ninh

 Có chuyện trên đời thật khó quên,

Ác tâm, khoe nghĩa biết sao đền?

Việt Minh, lính Đạo thêm nhà nước,

Ba thế làm dân sống bập bềnh.

Về tỉnh, ra bưng, vô Thánh Địa,

Tùy theo hoàn cảnh gắng vui lên.

" Nồi da xáo thịt" từ sau đó,

Phe nhóm giết nhau bởi khác tên...!

 Khôi Nguyên

 

Cảm tác

        












Qua LốiCũ       

        
Tòa Thánh uy nghiêm… lập đức công

Tam Kỳ Phổ Độ, diệt sónglòng

Núi Bà linh hiển vui chào đón

Đãi khách thập phương, nhẹ cõi lòng

*

Xóm trên tên gọi Long Thành Bắc

Đất Thánh linh thiêng ắt hóa rồng

Xóm dưới có nhiều hoa cỏ dại

TÂY NINH nghèo khổ, nghĩa tình thâm

*

Ai về Suối Đá, qua Bàu Năng

Lối rẽ Chà Là nhớ hỏi thăm

Liên tỉnh Mười Ba đi Dầu Tiếng

Trùng điệp cao su đứng thẳng băng

*

Chạy ăn từng bữa vẫn thong dong

Sáng tối lạnh Đông vẫn ấm lòng

Nắng nóng có làm hoa cỏ úa

Đợi lúc mưa về… thỏa ước mong.

 Phượng Ngày Xưa

                    
Hỏi Người Có Nhớ 

Hỏi

Tây Ninh khổ  nhưng giàu tình thân ái

Thương nhớ hoài người cất bước ra đi

Phương trời xa Người có vấn vương chi

Đất nóng, tình nồng trăm thương nghìn nhớ?

*

Người xa xứ… nếu nghĩ về bản xứ

Hãy trở về tìm lại khúc nhạc xưa

KIẾP NGHÈO, HAI VÌ SAO LẠC, ĐÊM MƯA

TRĂNG VIỄN XỨ… bài tình ca thắm thiết

*

Gần năm mươi năm cách xa biền biệt

Ngậm đắng nuốt cay xứ lạ quê người

Hỏi ai kia có còn nhớ một thời

Đạn lửa, chiến chinh, bom mìn, nước mắt…?







 Đáp

Ai thấu hiểu nỗi lòng người cô lữ

Đang bồng bềnh  trôi dạt  xứ Cờ Hoa

Nhưng tâm tư thương nhớ mãi quê nhà

Đêm mộng mị  tìm về nơi đất mẹ

*

Ngày xưa ấy, TRÊN BỐN VÙNG CHIẾN THUẬT

Nếm mật nằm gai… in dấu chân anh

VỌNG GÁC ĐÊM SƯƠNG… nhìn ÁNH TRĂNG THANH

Dẫu chưa ước hẹn, lòng sao mãi nhớ?

*

Nếu mai đây, anh quay về LỐI NHỎ

Có AI sẵn lòng chào đón người xưa?

Hay phải chịu cảnh LẠNH TRỌN ĐÊM MƯA

Trong cô đơn lỡ làng thầm nuối tiếc...

 vkp.Đạm Phương

No comments: